Tôi đứng đây
Lặng lẽ dưới trời mây
Tôi đứng đây
Dõi nhìn về phương ấy
Miền Trung!
Người ở đấy có còn lạnh lắm không?
Dưới con lũ cuộn trào như sóng dữ
Người ở đấy phải oằn mình gánh chịu
Những nỗi hờn vô cớ của thiên nhiên
Ánh mắt người vốn kiên định bấy lâu
Nay cũng đã nhoè đi vì bất lực
Từng cơn bão như ngàn dao xé thịt
Bão qua rồi chỉ để lại đau thương
Ấy là tiền cho con em đến trường
Là niềm tin về ngày mai tươi sáng
Sao vô tình đến thế bão lũ ơi!
Chồng chờ vợ giữa muôn trùng dặm lũ
Cha mẹ khóc con giữa khắc nghiệt thiên nhiên
Nơi Rào Trăng giữa muôn ngàn buốt lạnh
Anh trở về với đất mẹ dịu hiền
Cho đất nước thêm màu hồng tươi sáng
Nhớ ơn anh- những mất mát thời bình
Tôi ở đây ở cực Nam Tổ quốc
Nhắn gửi người giữ hai chữ “ bình yên”
Can đảm kiên cường dù lắm đau thương
Người vững chí nghĩa là người đã thắng
Sau hôm nay ngày mai trời sẽ sáng
Sẽ không còn những bão táp mưa sa
Hôm nay thôi xin người đừng gục ngã!
Bởi thân thương hai tiếng gọi “ đồng bào”
Gom chút nắng từ tận cũng Tổ quốc
Gửi đến người ở nơi ấy đau thương
Không cầu nắng hoá cả trời nắng hạ
Chỉ mong rằng sưởi ấm lòng người thôi
Giọt nắng nhỏ nhưng chia thành hai nửa
Nửa cho người nửa cho cánh chim bay...