Tôi nhặt chiếc lá rơi Nơi sân trường đầy nắng lẳng lặng nghe nhịp thời gian đưa
Mái ngói đỏ khuất mình dưới cơn mưa Có áng mây chứ trôi hoài không mỏi Bọn chúng tôi xắn quần trong lụt lội Nhịp chân bước vội Hoa nước vỡ tan Trang văn lỡ ướt mấy hàng Mà nay một thuở: đông sang, hạ về...
Chiếc bàn nhỏ góc lớp chợt tỉ tê: "Mừng cậu về, người xưa lâu gặp!" Tôi nhớ Một thời mang cặp Vắt vẻo ngồi trên mặt bàn nâu Chia nhau trái quýt, huýt nhau ít nhiều Có làn gió ngày về thở hiu hiu Quyện hương đưa cho lòng thôi thổn thức Những cuộc vui chẳng bao giờ chấm dứt Có lẽ... chẳng bao giờ?
Chúng tôi Mang những cánh buồm mơ Căng trong lời biển gọi Có hình bóng thầy, bàn tay cô luôn dõi Nâng bước em rắn rỏi trước chông gai Từng góc trường xưa - cuồn cuộn khúc sông dài Bao la sóng - "người lái đò" lặng lẽ Ôi những mầm cây vươn mình, sức trẻ! Để phía sau chiếu thật nhẹ Những mái đầu tri thức đẫm tháng năm... Kí ức ngủ quên: Xin hãy thôi nằm! Thức dậy, mang tôi, về một thời, có lẽ Mảnh giấy thuở hoa niên vẫn không ngừng thỏ thẻ Vẫn chưa ngừng thỏ thẻ... Một khúc ca đến trường Để tôi nhặt nhạnh vạn mảnh thân thương: Có một mái trường vẫn trong tim, sống mãi!